Phương Tử Thiến chớp chớp mắt to: ''Em chỉ... ra ngoài đi vệ sinh thôi mà? Người có ba việc gấp, cái này cũng không cho em đi, là muốn để em nhịn chết sao!''
Bạch Thế Huân căn bản không tin: ''Đừng có lừa anh, phòng bệnh mà em nằm chính là phòng VIP, có buồng vệ sinh riêng! Đi vệ sinh mà cần phải chạy ra ngoài hả?''
''Nhưng mà, đúng lúc nhà vệ sinh chỗ em bị hỏng rồi! Em lại rất gấp, không kịp chờ người tới sửa, nên chỉ đành đi trước giải quyết.'' Phương Tử Thiến giải thích xong, thấy anh không tin, lại bổ sung một câu: ''Nếu anh không tin, có thể tự đến chỗ em mà nhìn xem?''
''Em không lừa anh đấy chứ?'' Bạch Thế Huân nhíu mày nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt vô tội trong lòng.
Phương Tử Thiến nói: ''Em lừa anh làm gì? Hơn nữa, trên người em mặc đồ bệnh nhân, sao có thể rời khỏi bệnh viện được? Bảo vệ bệnh viện mà nhìn thấy cũng sẽ ngăn em lại mà?''
Bạch Thế Huân nghĩ cũng đúng.
Mặc đồ bệnh nhân, đồng nghĩa với việc chưa hoàn thành thủ tục xuất viện.