Lạc Thần Hi vẻ mặt khẩn trương, xông vào phòng bệnh, vừa vào cửa, liền sốt ruột kêu lên.
''Xảy ra chuyện gì?'' Mục Diệc Thần hỏi.
Lạc Thần Hi nói: ''Em... Em cũng không biết, Thiến Thiến vừa mới tỉnh lại, em liền đi gọi bác sĩ kiểm tra cho cậu ấy, kết quả, lúc em đưa bác sĩ quay lại, liền phát hiện trên giường bệnh đã không có ai rồi...''
Cô còn chưa nói dứt lời, liền nhìn thấy một bóng người lướt qua bên cạnh cô, trực tiếp chạy ra khỏi phòng bệnh.
Giọng của Hạ Cẩn Tư cũng theo đó truyền đến: ''Bạch Thế Huân! Cậu chạy cái gì hả? Miệng vết thương của cậu đã bị vỡ ra lần thứ hai rồi, vừa mới khâu lại xong, không muốn sống nữa sao?''
Nhưng mà, giờ phút này, Bạch Thế Huân căn bản không nghe được tiếng nói sau lưng nữa.
Trong đầu của anh chỉ có một suy nghĩ, đó chính là Phương Tử Thiến chạy mất. Cô... Cô ấy thật sự chạy mất!
Vừa rồi lúc anh còn hôn mê, loáng thoáng nghe thấy những lời đó, chẳng nhẽ đều là sự thật?