Nhưng tốc độ của cô sao có thể so sánh được với những sát thủ đã qua huấn luyện nghiêm ngặt được?
Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần.
Bạch Thế Huân yếu ớt lên tiếng: "Tiểu Thiến Thiến, không còn thời gian nữa, em... em đi đi..."
"Im miệng, tôi đã nói, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ anh lại, muốn chết thì cùng chết!" Phương Tử Thiến vô cùng kiên định.
Cô vô cùng rõ ràng, tình huống như bây giờ, đã không có khả năng mang theo Bạch Thế Huân mà chạy đi.
Nhưng bảo cô phải bỏ Bạch nhị thiếu lại để bản thân rời đi...
Cô lại không thể nhấc nổi chân lên.
Lần này, Bạch Thế Huân không tiếp tục thuyết phục cái gì nữa, thậm chí cũng không thử nghiệm lại cách dùng phép khích tướng hoặc là thủ đoạn trêu đùa làm cho Phương Tử Thiến rời đi nữa.
Hắn trầm mặc chốc lát, nhìn người phụ nữ trước mặt thật lâu.
"Được, vậy thì... cùng với nhau!"
Tiếng bước chân dần tới gần, rất nhanh, bọn họ liền bị bọn sát thủ vây quanh.