Phương Tử Thiến vẫn chưa chạy về đến chỗ cũ, đã nghe được trong bóng tối truyền ra những tiếng kêu rên trầm thấp.
Lòng cô đột nhiên siết chặt lại, thấp giọng kêu lên: "Bạch Thế Huân?"
Tiếng hít thở nặng nề ngừng lại mấy giây.
Ngay sau đó, âm thanh ngạc nhiên xen lẫn gấp gáp của Bạch Thế Huân vang lên: "Phương Tử Thiến, em...em quay trở lại làm gì?"
Phương Tử Thiến không trả lời, trực tiếp nhào đến trước người hắn, đưa tay sờ nắn khắp người hắn.
"Bạch Thế Huân, anh thật sự bị thương nghiêm trọng có đúng không? Sao vừa rồi anh lại không nói, còn...còn cố ý làm như thế... Còn muốn sống nữa không hả!"
Bạch Thế Huân nhăn hai đầu lông mày, đưa tay đặt lên vai của Phương Tử Thiến, muốn đẩy cô ra.
Thế nhưng chưa kịp đợi hắn dùng lực, tay của Phương Tử Thiến cũng kịp động được vào vết thương trên lưng hắn, để cho hắn phải hít vào một ngụm khí lạnh.