Hơn nữa toàn thân đều dính đầy mồ hôi, ẩm ướt.
Như thế này rất khó chịu, khó trách Lạc Thần Hi ngủ không ngon.
Mục Diệc Thần trong lòng cảm thấy tội lỗi, tranh thủ thời gian đứng dậy, ôm ngang Lạc Thần Hi đi vào phòng tắm.
Lúc cô đang ngủ, lau người cho cô, để cô có thể ngủ thoải mái một chút.
Nhưng hắn hiển nhiên là đánh giá quá cao năng lực tự chủ của bản thân.
Đối với vóc người gần như hoàn mỹ của phu nhân nhà mình, hắn hoàn toàn không thể khống chế được phản ứng bản năng.
"Đáng chết!"
Mục Diệc Thần nhịn không được khẽ nguyền rủa.
Có thể nhìn không thể ăn quả thực quá khó chịu!
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đáng thương của Lạc Thần Hi, hắn chí có thể ép buộc bản thân nhẫn nại, tận lực không nhìn thân thể Lạc Thần Hi, tăng tốc độ tắm qua một lần cho cô.
Sau đó hắn dùng chút ý chí cuối cùng, xoay người ôm lấy người phụ nữ của hắn..
"Hừ hừ..."