Một lớn một nhỏ đứng nhìn mãi chỗ rương sắt.
Còn bắt đầu bàn xem cho búp bê mặc quần áo gì, chải kiểu tóc nào.
Hiển nhiên là Bánh bao nhỏ rất có ý kiến của mình, đếm ngón tay nói một đống yêu cầu.
Ánh mắt Lạc Thần Hi sáng lên.
Cô phát hiện Bánh bao nhỏ nhà mình có thiên phú thiết kế.
Nhỏ như vậy đã có trình độ thẩm mỹ cao như thế, không hổ là nhà cô!
Hai người tụ lại một chỗ hồi lâu, đột nhiên Lạc Thần Hi nhớ tới Phó Lâm Sâm còn ở bên cạnh, nhanh chóng đứng dậy.
Cô cười hơi xấu hổ: "Phó đại thiếu, thật ngại quá, để anh chê cười rồi."
Phó Lâm Sâm đứng sau lưng hai người không xa, mỉm cười nhìn bọn họ.
Cho dù bị gạt sang một bên mấy phút đồng hồ nhưng anh ta không hề mất kiên nhẫn, vẫn là một thân ngọc thụ lâm phong giống quý công tử ưu nhã, đáy mắt lại hiện lên hứng thú rõ ràng, vẫn luôn nhìn Lạc Thần Hi và Bánh bao nhỏ.
"Không có việc gì, hai người thích quà này như vậy chính là vinh hạnh của tôi."