Sáng hôm sau, Lạc Thần Hi đỡ cái eo đau nhức xuống nhà, Mục Diệc Thần đã đi rồi.
Nghe Đàm Nguyệt Như nói, là nhận được điện thoại Hạ Cẩn Tư lúc sáng sớm, ra ngoài với nhau rồi.
Lạc Thần Hi "A" một tiếng: "Nhất định là bọn họ đến nhà họ Bạc rồi."
Đàm Nguyệt Như nghi ngờ hỏi: "Nhà họ Bạc? Thằng bé Đình Uyên kia xảy ra chuyện gì à?"
Lạc Thần Hi chần chừ một chút, vẫn nói qua với Đàm Nguyệt Như về chuyện chiều hôm qua.
Đàm Nguyệt Như vừa nghe liền biết, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Quả nhiên lại là vì Khương Tư Chanh! Ai, thằng bé nhà họ Bạc này, mẹ cũng coi như nhìn nó từ nhỏ đến lớn, cái gì cũng tốt, vậy mà lại cưới về một người vợ như vậy! Đứa bé Thiếu Hiên này đúng là quá đáng thương rồi!"
Bà vừa nói vừa nhìn Lạc Thần Hi, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn.
Vốn cho là con trai lớn nhà bà cưới về một người phụ nữ cực kỳ ghê gớm, không ngờ chó đớp phải ruồi cưới được Lạc Thần Hi.