"Anh không nói gì cả, Đình Uyên biết rõ chuyện của người phụ nữ kia với Hứa Bách Xuyên, bảo anh không cần quan tâm."
Trong mắt Mục Diệc Thần tràn đầy ý lạnh: "Ha, anh cực kỳ khâm phục Đình Uyên, bị cắm cái sừng to như vậy mà cậu ấy còn có thể bình tĩnh được! Thật không hiểu đang nghĩ cái gì? Khương Tư Chanh vẫn luôn lợi dụng cậu ấy. Cậu ấy định đem cả nhà họ Bạc hủy vào đấy mới tỉnh ngộ được à?"
Ban đầu Lạc Thần Hi cực kỳ tức giận, nhưng nhìn Mục Diệc Thần đang nén giận bên cạnh, cô liền bình tĩnh lại.
Nhanh chóng lại gần khoác tay Mục Diệc Thần: "Được rồi được rồi mà, đừng tức giận. Em biết anh luôn coi Bạc Đình Uyên như anh em ruột thịt, nhưng chuyện tình cảm, chúng ta làm người ngoài khuyên bảo có ích gì đâu... Lúc trước đám người Bạch Thế Huân vẫn khuyên anh ly hôn với em, không phải anh cũng mặc kệ bọn họ sao?"