Vị nữ giám đốc này rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng.
Nhưng có thể làm được như vậy, năng lực của cô ta không thể nghi ngờ.
Mười người đàn ông thì chín người không so nổi với cô ta.
Nghe Lạc Thần Hi nói, Mục Diệc Thần không nhịn được cười lạnh một tiếng: "Dựa vào mình Khương Tư Chanh thì nào có năng lực lớn như vậy? Nhà họ Khương được như ngày hôm nay, hầu như đều dựa vào thế lực nhà họ Bạc! Đình Uyên thà để mình chịu thiệt bồi thường tiền cũng phải giới thiệu đủ loại tài nguyên cho nhà họ Khương, gắng sức kéo người phụ nữ này với nhà cô ta lên. Kết quả sao? Cô ta lại làm gì để báo đáp Đình Uyên?"
"A? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Miệng Lạc Thần Hi há to.
Mục Diệc Thần lấy lại bình tĩnh: "Để anh nói từ đầu cho em."
"Anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào Đình Uyên đã thích Khương Tư Chanh, nhưng lúc bọn anh cùng nhau du học nước M, trong ví tiền cậu ấy vẫn để ảnh cô ta, lúc ấy bọn anh đều cho là bạn gái cậu ta, còn cực kỳ hâm mộ."