Lạc Thần Hi vừa dứt lời, nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên hạ xuống.
Lúc này sắc mặt Mục Diệc Thần đã đen sì, thấp giọng nói: "Cô ngốc này, em vừa nói gì ấy hả?"
Lạc Thần Hi chớp chớp mắt, không thèm để ý.
"Mục Diệc Thần, anh nghe em nói này. Anh xem, nhiều bạn nhỏ có phụ huynh tham gia cùng như vậy, Bạc Thiếu Hiên chỉ có mỗi mình, rất là đáng thương! Đến cả các hạng mục của đại hội thể thao đều không được tham gia thì buồn biết bao nhiêu, thôi thì anh làm phụ huynh thằng bé một lần, cũng có mất cái gì đâu?''
Dù Bạc Thiếu Hiên còn nhỏ cũng cảm giác được nguy hiểm cận kề.
Bé lén lút kéo tay áo Lạc Thần Hi, nói nhỏ: "Dì Mục, cháu cũng không muốn tham gia hạng mục nào cả, cháu chỉ đến cổ vũ cho Đường Đường là chủ yếu."
Lạc Thần Hi nghe vậy lại càng cảm động hơn.
Đó, nhìn xem!
Đứa bé này ngoan ngoãn biết bao, hiểu chuyện biết bao, lại cưng chiều Bánh bao nhỏ nhà mình như vậy cơ mà.