Nhưng ngay cả một sợi tóc của Mục Diệc Thần Lục Nhã Tĩnh cũng chưa kịp chạm đã bị bảo vệ bên cạnh giữ lấy.
Giờ muốn ngã cũng không ngã được.
Vốn dĩ Lục Nhã Tĩnh đã nghĩ kỹ một đống lý do, chuẩn bị nói lúc Mục đại thiếu đỡ cô ta, giờ thì mắc kẹt ngay tại bước đầu tiên!
Cô ta cứng đờ ngay lập tức.
Ánh mắt Lạc Thần Hi lướt tới, cười như không cười nói: "Cô Lục, sao đến đi cô cũng đi không vững vậy? Sau này nhớ cẩn thận chút nhé! Ở đây may là nhà tôi nên có người đỡ cô đấy, nếu ở ngoài đường ngã bị thương còn phải mất tiền đi bệnh viện khám đấy! Nhà họ Lục đã khó khăn đủ rồi, không biết có thể chi thêm được tiền thuốc men hay không?"
Lục Nhã Tĩnh cắn răng, hung ác trừng Lạc Thần Hi đôi mắt xung huyết đỏ bừng vì ghen ghét.
Từ nhỏ đến lớn cô ta đã luôn cùng Lạc Thần Hi so bì lẫn nhau.