Tiếng Lục Nhã Tĩnh im bặt lại.
Vừa quay đầu lại liền thấy sắc mặt La Tú Đệ tái mét mà trừng mắt nhìn cô ta một cái.
Lục Nhã Tĩnh còn chưa phản ứng kịp đã nghe La Tú Đệ nói: "Khụ khụ, Mục đại thiếu, ngài đừng nghe con gái tôi nói linh tinh. Thần Hi là một đứa bé ngoan, ngày trước…. Ngày trước chính là tuổi trẻ nông nổi, từng có một người bạn trai mà thôi, đã chia tay nhiều năm rồi, không phải chuyện gì to tát cả!"
Lục Nhã Tĩnh khó tin nhìn mẹ mình.
La Tú Đệ lườm cảnh cáo cô ta một cái, lại quay đầu cười bồi với Mục Diệc Thần.
"Mục đại thiếu, là Thần Hi hiểu lầm chúng tôi. Năm đó, lúc ông ngoại con bé còn sống có nói muốn đuổi con bé với cô em chồng tôi khỏi nhà, nhưng đó không phải do ông ấy đang nóng giận nên không lựa lời thôi sao? Lúc qua đời ông ngoại con bé liền hối hận, đã sớm thu lại câu ấy, cho nên mọi người vẫn là người một nhà cả mà!"
Mục Diệc Thần lạnh lùng liếc bà ta một cái, trên mặt không biểu cảm gì.