Nghe La Tú Đệ không biết xấu hổ mà nói, Lạc Thần Hi ngẩn ra.
Không thể tin được lại có người có thể đem lời trơ trẽn nói đến hùng hồn như vậy!
Mặt Lạc Thần Hi trầm xuống, chút kiên nhẫn cuối cùng đều tan biến.
Giọng đầy lạnh lùng: "Bà Lục, để tôi nhắc bà, tôi họ Lạc, không phải họ Lục! Hơn nữa, coi như nhà học Mục muốn tặng sính lễ cũng sẽ đưa cho mẹ tôi, kiểu gì cũng không đến phiên mấy người. Mấy người cũng đừng có mơ mộng hão huyền!"
"Được rồi, trời sắp tối rồi, mấy người mau đi đi. Thím Trần, giúp tôi đưa bọn ra ngoài."
Lạc Thần Hi nói xong, không chút khách khí mà ra lệnh tiễn khách.
Mặc dù lúc mới nhìn thấy mẹ con Lục Nhã Tĩnh cô liền biết hai người này tới chắc chắn không có chuyện tốt, nhưng lúc thực sự nghe được công phu sư tử ngoạm của họ vẫn khiến cô thấy buồn bực.
Trước giờ ăn tối đụng tới chuyện khó chịu này, thực sự ảnh hưởng khẩu vị.
Thím Trần nghe Lạc Thần Hi ra lệnh liền đi tới ngay.