"Chết tiệt…."
Mục đại thiếu gia kêu lên một tiếng đau đớn, đau đến mức mặt có chút vặn vẹo.
Thế nhưng, Lạc Thần Hi lại hoàn toàn không rảnh quan tâm đến hắn, ngay cả đầu cũng không quay lại, nhanh chóng mở cửa xem ra.
Bé con nhìn thấy Lạc Thần Hi, hai con mắt to lập tức sáng lên, nhào vào lòng cô.
"Chị xinh đẹp!! Hôn hôn! Hôm nay ở nhà trẻ Đường Đường rất ngoan, còn được hai cái bông hồng lớn!"
"Thật sao? Đường Đường của chúng ta là giỏi nhất!"
Lạc Thần Hi ôm lấy bé con, cùng cô bé trao mấy nụ hôn thân thiết.
Mục Diệc Thần ở bên cạnh nhìn, lòng ứa ra chua xót, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Đồ ngốc này sao lại hung tàn với chồng cô như thế, còn không chút ý thức được là mình làm sai sao?!
Hơn nữa, con gái vừa xuất hiện liền ném chồng mình qua tường?!
Cũng không thèm nghĩ, không có người cha như hắn, sao có thể có được bé con đáng yêu như vậy?