"Tôi cảm thấy.. Nó khá là đẹp mắt, thế nhưng… vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó…" Nghiêm Hằng nhíu chặt lông mày: "Tuy nhiên, trong thời gian ngắn như vậy làm ra được bộ trang phục như thế này đã là rất tốt rồi, có lẽ là yêu cầu của tôi quá cao…"
Thịnh Dục cười cười, có ý riêng nói: "Yêu cầu không cao, chỉ cần xem nhà thiết kế mà ông hợp tác là ai, vẫn có người có thể làm được."
"Cậu có ý gì?" Nghiêm Hằng khẽ giật mình.
Mà lúc này, khắp mặt Phó Giai Đồng đều là vẻ đắc ý.
Cô ta rất có lòng tin với thiết kế của mình, bây giờ thấy được hiệu quả khi người mẫu mặc lên người, càng khiến cho cô ta đắc ý hơn nữa.
So sánh mẫu thiết kế của cô với những bộ trang phục mà những người mẫu khác mặc trên người trước đó, thật sự không khác nào đem so với vải rách!
Mặc dù với vị trí ngồi của cô ta, cô ta không thể nghe được ban giám khảo đang nói gì, chỉ dựa vào vẻ mặt của họ cũng có thể đoán được họ có bao nhiêu hài lòng với mẫu thiết kế của cô ta.