Hai ngày sau đó, Lăng Hiểu không hề đến bệnh viện.
Phó Thời Dịch thì quay xong vai diễn khách mời của mình cũng không đến bệnh viện xem thử.
Mà bệnh của Phó Thời Khâm cũng không nghiêm trọng, hơn nữa còn có người chăm sóc bữa ăn, anh ấy nằm viện cũng chỉ có mỗi việc truyền thuốc.
Vì vậy, sau hai ngày quay xong vai diễn, anh liền quăng Phó Thờ Khâm ra khỏi đầu.
Hơn nữa, đến tận lúc anh lên máy bay rồi mới gọi điện cho Lăng Hiểu.
"Cô Lăng, tôi có việc đi trước, cậu hai Phó đành nhờ cô chăm sóc vậy."
"Tôi... Tôi chăm sóc?" Lăng Hiểu kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, anh ấy đang đợi rồi, người chăm sóc cũng có việc bận nên tạm thời không lo được cho anh ấy, cô chịu khó bớt chút thời gian mang cho anh ấy chút đồ ăn rồi nay mai dẫn anh ấy làm kiểm tra gì gì đó." Phó Thời Dịch không cần biết cô ta có đồng ý hay không cứ thế mà nói.
"Chuyện này, cậu ba…" Lăng Hiểu không ngờ anh ta lại vứt một bệnh nhân như Phó Thời Khâm lại, cứ thế mà đi.