Cố Vi Vi cũng không từ chối mà thản nhiên nhận lấy.
"Cảm ơn."
"Là tôi nên cảm ơn chị Phó đã có lòng, nhưng chị không phải tôi, có một số việc chị không thể thấu hiểu và đồng cảm, tựa như trên đời này có những người không thể hiểu nổi tại sao chị và anh Phó lại ở bên nhau vậy." Lăng Hiểu chậm rãi nói.
Cô ấy hiểu hôm nay chị ấy tới gặp cô, một phần nhỏ là vì lý do công việc, mà nhiều hơn là vì Phó Thời Khâm và niềm hy vọng cô ấy và Phó Thời Khâm có thể tới bên nhau.
Cô ấy tin rằng tấm lòng này là vì muốn tốt cho bọn họ, nhưng chị ấy không phải cô ấy. Chị ấy không thể hiểu được những suy nghĩ trong lòng cô ấy.
Cố Vi Vi mím môi trầm mặc một hồi, cuối cùng xúc động thở dài:
"Xin lỗi, chúng tôi làm vậy có phải đã làm cô khó xử?"