Cố Vi Vi và Phó Hàn Tranh dỗ hai đứa bé đi ngủ, thu thập hành lý cần mang đi Thụy Sĩ, rốt cuộc mới có thời gian nhìn hai người thất tình mượn rượu tưới sầu.
"Cậu không tìm thấy Đông Đông?" Cố Vi Vi hỏi.
"Không tìm thấy." Phó Thời Dịch lắc đầu, vẻ mặt buồn khổ.
Cố Vi Vi nhìn thấy hai người mỗi người cầm một chia rượu, cau mày nói.
"Cậu ba, ngày hôm qua không phải cậu nói chẳng qua chỉ là thất tình thôi sao, hiện tại cậu đang làm gì?"
"Ngày hôm qua em nói vậy, đó là bởi vì ngày hôm qua em còn chưa thất tình." Phó Thời Dịch hít mũi, không tiền đồ nói, "Thất tình quá khổ sở."
Cố Vi Vi: "...."
Phó Hàn Tranh quan sát hai người say khướt, "Ngày mai hai đứa có đi không?"
"Em đều đã thất tình, còn tham gia hôn lễ gì nữa." Phó Thời Dịch buồn bực nói.
Cố Vi Vi và Phó Hàn Tranh nhìn thoáng qua nhau, dịu giọng nói.
"Hai cậu cần phải đi, dù sao không thể để cho chúng tôi không có phù rể nào được."