Sau khi chụp xong mấy bức ảnh, thợ quay phim dò hỏi.
"Bộ ảnh này đã chụp xong rồi, anh Phó và bà Phó có thể đi thay trang phục, chúng ta lại tiếp tục chụp ảnh."
Phó Hàn Tranh và Cố Vi Vi trở về nhà, vừa đi vào phòng ngủ chính, không kịp đợi cô thay quần áo, anh đã để cô lên cửa ra vào, nhỏ giọng nói.
"Bây giờ em có thể hôn anh."
Cố Vi Vi đưa tay ôm lấy cổ anh, ngửa đầu hôn lên đôi môi mỏng lành lạnh của anh, một nụ hôn dịu dàng triền miên.
Mãi một lúc sau, bà Phó ở bên ngoài gõ cửa, cắt ngang nụ hôn triền miên khó tách ra của hai người.
"Vi Vi, con nhanh lên, thợ chụp ảnh đang thúc giục đó."
Phó Hàn Tranh nhíu mày, thợ chụp ảnh lần này thật đúng là không chuyên nghiệp.
Cố Vi Vi giúp anh lau đi son môi còn đang dính trên môi anh: "Em phải đi thay quần áo."
"Có cần anh giúp một tay không?" Phó Hàn Tranh cười hỏi.
"Không cần." Cố Vi Vi kiên quyết lắc đầu, nếu như để anh giúp đỡ, chỉ sợ buổi chụp ảnh hôm nay sẽ dừng lại.