Cố Vi Vi mơ hồ phát giác ra được cảm xúc của anh không bình thường, cô nhìn chằm chằm vào anh mấy giây, hỏi.
"Có chuyện gì thế anh?"
Ngày thường, cho dù công việc có bận rộn đến đâu, lúc về đến nhà, anh cũng không mang theo cảm xúc trong công việc.
Cho nên, không thể nào là do công việc không thuận lợi, mà là việc tư.
"Không có chuyện gì, chỉ là hôm nay anh rất nhớ em." Phó Hàn Tranh nói ra lời từ đáy lòng.
Cố Vi Vi bật cười, anh nói hôm nay đi công tác, chẳng qua là ra cửa sớm hơn hai tiếng mà thôi, hơn nữa lúc anh ra ngoài, cô còn chưa dậy, cho nên cũng không nói tạm biệt với anh.
Từ lúc anh đi ra cửa đến khi về nhà, chỉ hơn mười mấy tiếng mà thôi.
Bà Phó nhìn, buồn cười nói.
"Con muốn hẹn hò với vợ thì hẹn hò, chúng ta cũng đâu trói con bé ở nhà."
Bọn họ cảm thấy Vi Vi dẫn theo đứa nhỏ trở về đây là rất tốt, nhưng Hàn Tranh vẫn luôn cảm thấy về đây bất tiện cho vợ chồng bọn họ trao đổi tình cảm.