Hành động này làm cho tất cả mọi người đang ngồi ở trong phòng khách đều bị chọc cười.
Cố Vi Vi che trán, cô bỗng nhiên nghĩ đến, sau này cô nên nuôi dậy con gái như thế nào đây.
Chỉ cần là thứ không thể ăn, ở chỗ của cô bé đều không có ý nghĩa gì.
Hữu Hữu cúi người nhặt bao lì xì mà Điềm Điềm ném xuống đất, mỗi tay cầm một bao lì xì.
Phó Thời Khâm thấy hai đứa nhỏ đã chúc năm mới Phó Thời Dịch, thu lại ý cười, nói.
"Hữu Hữu, Điềm Điềm, hai cháu cũng chúc tết chú hai đi."
Cố Vi Vi lại dạy bọn nhỏ một lần nữa, chẳng qua bọn nhỏ vẫn lại gọi Phó Thời Khâm là "heo heo".
Phó Thời Dịch cười trên nỗi đau của người khác, kết quả còn không phải đều giống nhau ư.
Chẳng qua, dù sao cảm giác có cháu trai cháu gái để bọn họ phát tiền mừng tuổi vẫn rất sung sướng.
Nhất là khi nhìn thấy hai bánh bao nhỏ đáng yêu khoanh tay trước ngực, cúi người chúc tết bọn họ, bọn họ đều cảm thấy trong lòng mềm nhũn.