Cố Vi Vi suy nghĩ một lát, mặc dù bây giờ ở Đế Đô là năm sáu giờ chiều, nhưng ở bên Rome còn chưa đến mười hai giờ trưa.
Cô chờ đến khi Nguyên Mộng quay lại mới cùng Phó Hàn Tranh trở về chung cư đã thuê.
Phó Hàn Tranh cùng cô ăn cơm:
"Anh đã cho người mua mấy bộ quần áo để em tắm rửa, em tắm xong thì nghỉ ngơi một lúc, sau đó thì gọi điện thoại về nhà, an ủi các con."
Cố Vi Vi nghe hiểu ý của anh, hình như anh muốn đi ra ngoài.
"Anh muốn đi đâu thế?"
"Anh đến bệnh viện, hỏi bác sĩ chủ trị về bệnh tình của ông ấy, sau đó sẽ gọi điện thoại cho Hà Trì, để xem có phương án chữa trị nào khác không." Phó Hàn Tranh nói.
Tuy anh tin đây là bệnh viện tốt nhất với những bác sĩ giỏi nhất, nhưng thêm một người chuẩn bệnh, có lẽ sẽ có thêm một phương pháp điều trị.
"Em đi với anh." Cố Vi Vi nói.
Phó Hàn Tranh thở dài: "Hữu Hữu và Điềm Điềm phải làm sao bây giờ, cha mẹ báo bọn nhỏ không ngừng khóc nháo."