Phó Thời Khâm đang ăn canh thì nghiến răng, nổi nóng liếc nhìn đôi vợ chồng đang khoe ân ái kia.
"Anh, chú ý trường hợp một chút được không?"
Hai bọn họ ở riêng tán tỉnh thế nào cũng được nhưng đừng làm trò trước mặt mọi người có được không?
Đây rõ ràng là người ở trước mắt, còn nghĩ về em?
Hiện tại anh ta hoàn toàn nghi ngờ anh trai có nhân cách phân liệt, ở công ty thì lạnh lùng vô tình không nói đạo lý, nhưng quay đầu trước mặt chị dâu lại đủ các kiểu không nguyên tắc, không có mấu chốt.
"Đây là nhà của anh." Phó Hàn Tranh nói.
Ý là nhà của anh thì anh muốn khoe thế nào thì khoe.
"Vâng, vâng, vâng, nhà của anh, anh tùy tiện." Phó Thời Khâm đồng tình nhìn hai bánh bao nhỏ, nói: "Hữu Hữu và Điềm Điềm đáng thương, sau này phải ăn thức ăn cho chó mà lớn lên."
Hiện tại hai đứa nhỏ nghe không hiểu lời người lớn nói, cho nên không hiểu mấy chuyện này, chờ mỗi ngày đối mặt với cha mẹ như vậy, làm sao mà sống qua ngày được đây.