Bởi vì Phó Thời Dịch nháo như vậy, cô buồn rầu cả ngày cũng không nghĩ phải chuẩn bị gì cho Phó Hàn Tranh mới gọi là bất ngờ.
Vì thế, cô đợi buổi tối Phó Hàn Tranh trở về.
Anh ở thư phòng xử lý công việc, cô giả vờ ở đó suy nghĩ kịch bản, giống như vô tình nói.
"Anh có thứ gì mình đặc biệt thích hoặc chuyện gì muốn làm không?"
Phó Hàn Tranh vừa ký văn kiện, vừa trả lời một câu.
"Đặc biệt thích em."
"..." Cố Vi Vi bất đắc dĩ cười nói: "Ngoại trừ em."
"Hữu Hữu, Điềm Điềm." Phó Hàn Tranh nói ra lựa chọn thứ hai.
"Vậy ngoại trừ Hữu Hữu với Điềm Điềm thì sao?" Cố Vi Vi hỏi.
Phó Hàn Tranh nghĩ: "Không còn nữa."
"Anh nghĩ lại đi, có nguyện vọng nào vô cùng muốn làm mà chưa hoàn thành không?" Cố Vi Vi cười nhắc lại.
Phó Hàn Tranh giương mắt nhìn về phía cô: "Nguyện vọng vô cùng muốn hoàn thành?"
Cố Vi Vi liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đặc biệt muốn làm nhưng còn chưa hoàn thành được."