"..."
Lăng Hiểu ngạc nhiên, cho nên trách cô ấy sao?
Phó Thời Khâm thấy cô ấy không nói lời nào, nói thầm.
"Nói thật, tôi làm nhiều chuyện như vậy, cô có từng động lòng một chút nào không?"
Anh ta làm nhiều như vậy, nói nhiều như vậy, cô ấy mà không có phản ứng gì, anh ta thật sự không biết nên làm gì nữa.
Lăng Hiểu nghiêm túc nghĩ ngợi: "Cũng không phải không có, có một số việc vẫn rất cảm động."
"Chuyện gì?" Phó Thời Khâm kích động hỏi.
Lăng Hiểu ăn đồ ăn, nghiêm túc nói.
"Ví như lúc anh học làm hoành thánh mà tôi thích ăn khiến tôi rất ngạc nhiên và vui vẻ."
"Còn có, lần trước khi bị bệnh ở đoàn phim, anh chăm sóc tôi cũng khiến tôi rất cảm động."
"Còn có lần này đến Iceland khiến cho tôi khó tin."
Phó Thời Khâm càng nghe càng cười đến sáng lạn.
Quả nhiên những gì anh ta cố gắng cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Vì thế, anh ta kiềm chế nỗi vui mừng trong lòng, nặng nề thở dài.