Lăng Hiểu đi ra nhà hàng, kỳ lạ quay đầu nhìn bảng hiệu nhà hàng.
Mặc dù hiện tại cô ấy có chút danh tiếng nhưng không đến mức có fan hào phóng như vậy.
Đây là nhà hàng sang trọng, một bữa cơm vừa rồi của bọn họ cũng khoảng hai nghìn.
"Làm sao vậy?" Phó Thời Khâm hỏi.
"Có chút khó hiểu." Lăng Hiểu nói.
Phó Thời Khâm giúp cô ấy mở cửa xe, chờ cô ấy lên xe mới vòng qua ngồi vào ghế lái
"Làm sao lại khó hiểu."
"Anh ta nói ông chủ của bọn họ là fan của tôi, nhưng phải ở trong nhà hàng này mãi mới biết được tôi đến đây chứ." Lăng Hiểu lại nhìn nhà hàng, nói thầm:
"Nhưng lại miễn phí cho tôi, lại còn chỉ cần chữ ký, người cũng không muốn gặp."
Bình thường fan như vậy đều vừa xin chữ ký vừa muốn chụp ảnh chung.
Nhưng người gọi là fan này lại chỉ cần chữ ký, đến bóng dáng cũng không thấy đâu.
"Hả... Có thể ông chủ kia bận, đúng lúc đi ra ngoài, cho nên mới dặn phục vụ đến xin chữ ký." Phó Thời Khâm cười nói.