Cố Vi Vi thấy bọn họ nghĩ vấn đề nghiêm trọng như vậy, có chút không tự nhiên.
Dù sao bà Tần cũng chỉ ra vẻ miệng lưỡi lợi hại mà thôi.
Cô cũng khiến bà ta chịu khổ rồi, bọn họ còn tiếp tục truy cứu, ngược lại là chuyện bé xé ra to.
"Thời gian không còn sớm nữa, mọi người nghỉ ngơi sớm, con đi xem Hữu Hữu và Điềm Điềm."
Nói xong thì xoay người đi về phía phòng trẻ con.
Bà Phó và bà cụ Phó thấy cô đi vào: "Đi rồi sao?"
"Đi rồi ạ." Cố Vi Vi đứng cạnh giường nhỏ nhìn hai đứa bé đang nằm ngủ.
Bà cụ Phó hạ thấp giọng nói.
"Cháu để Hàn Tranh bọn nó xử lý chuyện này là được, không cần tự mình làm."
"Gần đây con gặp người nhà họ Tần, bọn họ lại trêu chọc con phải không?" Bà Phó nhẹ giọng hỏi.
Bà Tần âm thầm đi thế chấp giấy tờ đất, không thể nào cô lại trùng hợp mua trúng miếng đất đó.
Hơn nữa theo như mấy hôm trước cô và Lenine nói chuyện điện thoại, rõ ràng chuyện này đã có được tính từ trước.