Bọn họ hàn huyên không lâu, đồ ăn cũng được bưng lên.
Điềm Điềm tham ăn vừa thấy một bàn đồ ăn, kích động muốn bò lên bàn, Kaman Dolan lần đầu tiên đối mặt với trận thế này, bế cũng không bế nổi.
Phó Hàn Tranh chọn một miếng súp lơ luộc đưa cho cô bé, tay mũm mĩm cầm được liền ăn luôn, cũng không thấy ầm ĩ nữa.
Carman Dorrance cúi đầu nhìn, buồn cười nói.
"Cô nhóc này... Ăn được đấy."
"Bằng không một thân thịt này tới thế nào được." Cố Vi Vi cười nói.
Hữu Hữu còn có chút kén ăn, nhưng Điềm Điềm thì chỉ cần là đồ có thể ăn, tất cả đều có thể ăn được.
Carman Dorrance học được từ Phó Hàn Tranh, thấy Điềm Điềm ăn xong đồ trên tay liền gắp cho cô bé mấy thứ cô bé có thể ăn.
Cô nhóc ngoài miệng bận bịu ăn, uống liền ngoan ngoãn ngồi trong lòng ông.
"Đúng rồi, lúc trước hôn lễ chưa hoàn thành, hai đứa có dự định gì không?" Carman Dorrance dò hỏi.