Khóe môi Cố Vi Vi cong lên, mỉm cười nhìn gương mặt người đàn ông đang ở bên cạnh mình.
Rõ ràng hai người bọn họ không thể và không nên yêu nhau, nhưng làm sao sau cùng lại ở bên cạnh nhau.
Đối với cô mà nói, anh là người mà cô nên tránh xa như rắn rết mới đúng.
Còn đối với anh, cô là người nhà họ Cố, người mà nhà họ Phó bọn họ hận thấu xương.
Nhưng bọn họ lại gặp gỡ nhau một cách thần kỳ, sau đó yêu nhau.
Cô không biết trong phần trí nhớ bị mất đi của mình, cô yêu người đàn ông này đến mức nào, thế nhưng cô có thể khẳng định, cô thật sự yêu anh.
Cho dù cô đã quên đi chuyện của mấy năm đó, thế nhưng cô vẫn vì anh mà động lòng.
"Sao em lại nhìn anh như thế?" Phó Hàn Tranh khẽ cười.
Cố Vi Vi lấy lại tinh thần: "Em bỗng nhiên phát hiện ra mắt của anh rất đẹp."
"Đó là bởi vì trong mắt anh chỉ có mình em thôi." Phó Hàn Tranh mỉm cười nói.