Một người luôn lo lắng cho cô ta như Tần Lãng, lần này cũng không vì nước mắt của cô ta mà cảm thấy đau lòng.
"Chuyện như vậy, anh không muốn nhìn thấy lần thứ hai."
Mạnh Như Nhã thở phào nhẹ nhõm: "Em hứa sẽ không có lần sau."
Mặc dù Tần Lãng kém hơn Phó Hàn Tranh, nhưng ở trong số những thanh niên tài giỏi của Trung Quốc, anh ta cũng là một nhân vật nổi bật.
Nếu như không nắm giữ được anh ta, cô ta chỉ có thể lấy một người đàn ông kém hơn.
Nhất là hiện tại tuổi của cô ta không còn nhỏ, không thể kéo dài.
Chẳng qua mỗi lần nghĩ đến chuyện cô ta tốn nhiều công sức lấy lòng nhà họ Phó nhiều năm như thế, kết quả lại bị con nhóc Mộ Vi Vi chiếm mất vị trí bà Phó, trong lòng cô ta luôn không cam tâm.
"Khách mời đều đã về, chúng ta cũng nên về thôi." Tần Lãng nói.
"Tiền lễ phục kia…" Mạnh Như Nhã liếc thoáng qua Tần Lãng, hy vọng anh ta có thể bỏ ra số tiền đó.
Cho dù không phải là tất cả, nhưng ít nhất cũng nên cho cô ta một nửa.