Bà cụ Phó cũng đi tới, xa xa nhìn, nghe thấy lời Phó Thắng Anh thì hầm hừ.
"Con làm cha kiểu gì thế? Con thích hai đứa cãi nhau lắm à?"
"Hai đứa không cãi nhau, Vi Vi sẽ đưa bọn nhỏ về nhà cùng nó, chúng ta có muốn gặp cũng khó." Phó Thắng Anh đáp.
Bà cụ Phó nghe xong, cũng cảm thấy có vài phần đạo lý.
Lúc cảm tình của hai đứa tốt đẹp, Hàn Tranh không muốn đưa Vi Vi và bọn nhỏ về đây, sợ bọn họ quấy rầy.
Cho nên, khi hai người cãi nhau, Vi Vi đưa bọn nhỏ về đây mới có lợi với bọn họ.
Cố Vi Vi đi ra ngoài sân, bởi vì ở nhà cởi áo khoác liền trực tiếp đi ra, vừa đi ra liền cảm thấy lạnh.
Phó Hàn Tranh thấy cô ôm tay rụt vai thì cởi áo âu phục của mình ra khoác lên người cô.
Vốn dĩ Cố Vi Vi định từ chối, lại bị anh mạnh mẽ giữ lại, "Muốn nói gì?"
Phó Hàn Tranh thở dài.
"Phải làm sao em mới không tức giận?"
"Em không tức giận." Cố Vi Vi mạnh miệng nói.