Phó Thời Khâm chậm rãi quay đầu nhìn sắc mặt u ám của anh trai nhà mình, nháy mắt cảm giác độ ấm trong văn phòng đều giảm xuống
"Tôi cảm thấy, có lẽ cậu phải cảm thụ một chút lửa giận của anh tôi trước đấy."
Hà Trì sửng sốt vài giây, phản ứng lại thì nghiến răng nghiến lợi.
"Phó tiểu nhị, có ai thích đào hố người khác như cậu không?"
Cách di động, anh ta đều cảm nhận được từng trận sát khí.
"Cậu không muốn chết quá khó coi thì để chị dâu tôi tin vết thương của anh tôi khỏi đi." Phó Thời Khâm nhắc nhở.
Hà Trì bất đắc dĩ lên tiếng, "Tôi nghĩ đã, phải đi phẫu thuật, tôi cúp đây."
Phó Thời Khâm cúp máy, nhìn anh trai còn đang nghiêm túc làm việc.
"Em cảm thấy cũng không dễ nói, dù sao trước kia khiến cho vết thương này nhìn qua rất nghiêm trọng, nhanh vậy đã khỏi, chị dâu cũng không dễ lừa."
"Để cho cậu ta nghĩ biện pháp." Phó Hàn Tranh lạnh giọng nói.
Phó Thời Khâm bưng cà phê lên uống một ngụm, nói thầm.