Phó Hàn Tranh cũng rất bất đắc dĩ, mỗi ngày vợ đều giúp anh cởi quần áo mặc quần áo, anh lại không thể làm gì.
Sau khi trở về, phải bảo Hà Trì lấy cớ làm cho vết thương của anh mau khỏi mới được.
Mặc dù anh không cảm thấy có ảnh hưởng gì, nhưng cô cảm thấy ảnh hưởng, vậy vết thương này không thể tiếp tục "bị thương" như vậy được.
"Được rồi, ngủ đi." Phó Hàn Tranh hôn tóc cô, nhắm mắt lại chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
"Vết thương còn chưa khỏi thì yên phận một chút, đừng có nghĩ mấy thứ linh tinh." Cố Vi Vi nói thầm, mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Phó Hàn Tranh thở dài, lúc trước làm tay bị thương là muốn giả đáng thương với cô, hiện tại "vết thương" này ngược lại trở thành vướng bận.
Mà cố tình, lúc trước còn nói vết thương này hai ba tháng mới khỏi, đến bây giờ một tháng còn chưa qua.
Nếu bắt anh tiếp tục giả vờ một tháng nữa, anh mới thật sự điên luôn.