Bốn người ăn trưa xong, lái xe đến đền Nogi ở khu vực Roppongi.
Bởi vì là ngày làm việc, ngôi đền cũng không nổi tiếng như đền Sensoji và đền Tokyo Daijingu, cho nên khách du lịch rất thưa thớt.
Nhưng để an toàn, trước khi Cố Vi Vi ra ngoài đã đội mũ và đeo khẩu trang.
Khi cô bước từ trên xe xuống, Phó Hàn Tranh tự nhiên cầm tay cô.
Cố Vi Vi cau mày nhìn anh, nhỏ giọng nói.
"Buông ra."
"Không buông." Phó Hàn Tranh càng nắm chặt hơn.
Mặc dù ngoài miệng ghét bỏ, nhưng trong lòng lại quan tâm anh, cho nên anh yên tâm mặt dày không biết xấu hổ.
Nếu đây là lúc cô vừa mất trí nhớ, anh không dám làm như vậy.
Cố Vi Vi rút tay hai lần không được cũng từ bỏ.
"Phó Hàn Tranh, khi nào thì anh lại vô sỉ như vậy?"
"Tối hôm qua em còn mở miệng gọi ông xã, xuống giường lại trở mặt sao?" Phó Hàn Tranh cười khẽ chế nhạo.
Cố Vi Vi bỗng quay đầu, gương mặt đỏ bừng cảnh cáo.
"Đừng nhắc lại chuyện tối hôm qua nữa!"