Thật vất vả để giúp Phó Hàn Tranh tắm rửa thay quần áo xong, Cố Vi Vi mới có thể chui lên giường nghỉ ngơi.
Phó Hàn Tranh nằm lên giường, liếc qua người đang nằm nhắm mắt giả vờ ngủ ở bên cạnh.
"Vi Vi, xê qua đây chút."
Cố Vi Vi mở mắt, "Làm gì?"
"Anh đã như vậy, có thể làm gì?" Phó Hàn Tranh cười nhẹ, nói:
"Không phải nói thích anh một lần nữa sao, vậy thì tới gần chút nữa."
Cố Vi Vi xoắn xuýt hai phút, dịch tới một chút xíu.
"Em gần chút nữa, anh có thể ăn em?" Phó Hàn Tranh cười hỏi.
Cố Vi Vi lại dịch tới một chút nữa, "Sát quá em ngủ không được."
"Phải không, trước kia em đều không có anh ôm thì mới không ngủ được." Phó Hàn Tranh nói, nghiêng người đưa cánh tay trái tới.
Cố Vi Vi vừa thấy, lập tức nhắc nhở.
"Nằm tử tế đi, anh đè lên tay rồi."
Phó Hàn Tranh giật mình nhìn cánh tay phải "bị thương" bị đè, lập tức nằm thẳng.
"Thế nhưng em cách anh quá xa, anh ngủ không được."