Cố Vi Vi ôm Điềm Điềm, tiễn Phó Hàn Tranh và Phó Thời Khâm rời đi, qua một hồi lâu luôn cảm thấy việc sắp xếp này. . . Hình như có chỗ nào đó không đúng.
Qua nửa giờ, Nguyên Sóc và Nguyên Mộng chậm rãi ung dung trở về.
"Hỏi sao rồi, đồng ý cho em rời đi sao?"
"Đồng ý, có điều hai đứa bé cứ khóc quấy mãi, cho nên em ở nơi này, Phó Hàn Tranh và Phó Thời Khâm tạm thời đi ra ngoài ở." Cố Vi Vi nói.
Nguyên Mộng nhìn thấy hai đứa bé quấn lấy cô, đây là bị ba cha con Phó Hàn Tranh bắt tay lừa gạt.
Cô ở đây chăm sóc hai đứa bé, vốn chỉ là vì quá yêu thương hai đứa bé, cho dù cân nhắc đến cuối cùng cô vẫn không nối lại tình xưa với Phó Hàn Tranh, thì cũng phải vì hai đứa bé mà quay về bên Phó Hàn Tranh.
Hai đứa bé này, thời điểm nên trợ giúp cha bọn nó tấn công thì thật đúng là cực kỳ ra sức.
"Như vậy cũng tốt." Nguyên Sóc cười khẽ, không hề phản đối.
Có điều, có sự tồn tại của hai đứa bé này, cô còn suy nghĩ cái gì?