Cố Vi Vi bị Phó Hàn Tranh và Nguyên Mộng nhét vào xe, xe lập tức lái ra khỏi trung tâm thương mại, đưa đến bệnh viện của Hà Trì.
Sắc mặt của Phó Hàn Tranh có chút âm trầm.
"Rốt cuộc tại sao em cứ nằng nặc muốn đi như vậy?"
Cô muốn quay về nước Anh, nhưng mà cô đã sớm không trở về được nữa rồi.
Anh cho cô thời gian chậm rãi tiếp thu mọi chuyện, nhưng mà cô lại lén bỏ đi.
"Tôi họ Cố, anh họ Phó, tôi không muốn ở nhà họ Phó nữa, không được sao?" Cố Vy Vy phẫn nộ trừng mắt nhìn Phó Hàn Tranh.
Tuy ngày trước biết ân oán của hai nhà, nhưng cô luôn luôn không chú ý đến Phó Hàn Tranh, cho nên cũng chưa nói tới thích hoặc là ghét. Nhưng mà hiện tại, cô thật sự ghét Phó Hàn Tranh, vì anh luôn cố ý vô tình trêu chọc lòng cô.
Nguyên Mộng bất đắc dĩ thở dài, chuyện nhà họ Phó và nhà họ Cố đều tám trăm triệu năm trước rồi, lúc này cô còn so đo cái này, cô ấy cũng không biết nên nói gì cho phải.