Không thể không nói, đón hai đứa trẻ trở về quả thật làm cho bọn họ có cơ hội ở chung và trao đổi nhiều hơn.
Mặc dù Cố Vi Vi vẫn có mâu thuẫn với Phó Hàn Tranh, nhưng có lẽ vì tình mẫu tử, cô vẫn dịu dàng và cẩn thận với hai đứa như trước.
Sau khi cùng nhau ăn cơm trưa, hai đứa bé chơi xong thì bắt đầu muốn ngủ trưa.
Điềm Điềm chơi một lát liền nằm trong lòng Phó Hàn Tranh ngủ.
Cố Vi Vi bế Hữu Hữu, mới đầu nhóc con còn không chịu ngủ, đợi cho Điềm Điềm ngủ rồi mới nằm trong ngực cô ngủ.
Có điều tay nhỏ vẫn nắm áo cô, cô đưa đến phòng cho trẻ, đặt cậu bé xuống giường liền bắt đầu lầm rầm.
Rơi vào đường cùng, cô lại bế cậu bé lên tiếp tục dỗ.
Thử hai lần, vừa mới đặt xuống liền bắt đầu hừ hừ nên cô liền từ bỏ việc cho cậu bé ngủ trên giường, dứt khoát bế cậu bé ngồi ở sô pha.
"Hữu Hữu bị bắt cóc một đoạn thời gian, dạo này có chút dính người, thích có người bế nó ngủ."
"Bắt cóc?" Cố Vi Vi nhíu mày.