Nguyên Mộng ngẩng đầu, chìa tay lấy viên thuốc từ trong ta Phó Hàn Tranh bỏ vào miệng chính mình.
" Nhìn đi, không có độc."
Cô cảm thấy, nếu tiếp tục như này nữa, cô cũng có lẽ uống thuốc luôn.
Cố Vi Vi lúc này mới cầm thuốc, Phó Hàn Tranh liền mang một cốc nước cho cô uống thuốc.
"Đi về phòng nghỉ ngơi một chút, để sau rồi nói." Phó Hàn Tranh nói.
Cố Vi Vi nghe thấy, quả nhiên đứng dậy đi vào phòng ngủ chính, Nguyên Mộng ngây người ra.
Không phải là quên rồi sao?
Vẫn còn nghe lời của Phó Hàn Tranh như vậy, nói về phòng liền về phòng.
Cố Vi Vi sau khi về phòng ngủ chính, mới có phản ứng, đầy hoài nghi.
Hơn nữa cô về phòng anh ấy làm gì chứ?
Cô lại mở cửa ra ngoài: " Phòng của em ở đâu?"
" Đó không phải phòng em sao?" Nguyên Mộng nói.
Quả nhiên, có một vài chuyện thì quên, nhưng những thứ như thói quen vẫn không quên được.