Lúc Nguyên Mộng và Lenine phụ trách bắt người, Phó Hàn Tranh đã bế đứa nhỏ từ trên lầu xuống xe.
Hữu Hữu giống như nhận ra anh, cậu bé ghé vào vai Phó Hàn Tranh, tay nhỏ ôm lấy cổ anh, giống như đang làm nũng.
Phó Hàn Tranh hôn lên trán cậu con trai bé bỏng, nhỏ giọng nỉ non.
"Con trai, cha xin lỗi."
Hữu Hữu ôm cổ anh, cái miệng nhỏ nhắn giật giật, giọng nói non nớt vang lên.
"Cha~"
Phó Hàn Tranh ngẩn người, cảm thấy khó có thể tin được, anh cúi đầu nhìn thằng nhóc trong ngực mình.
Hữu Hữu chớp mắt, cái miệng nhỏ nhắn cười tươi, lại gọi một tiếng.
"Cha~"
Phó Hàn Tranh không nhịn được, vành mắt anh đỏ lên, trong lòng anh vừa cảm thấy mừng rỡ, lại vừa cảm thấy khổ sở.
Phó Thời Dịch ngồi lên xe, nhìn thấy Hữu Hữu được anh ôm vào trong ngực, mấy lần anh ta muốn đưa tay ra ôm, nhưng lại không dám trắng trợn cướp người từ trên tay anh.
Khoảng 10 phút sau, Nguyên Mộng từ chung cư đi ra, ngồi lên xe, nói.