Lạc Thiên Thiên nghe xong, sửng sốt nhìn về phía Hắc Điền Huệ Tử.
Chẳng trách, vừa rồi ngay cả Hữu Hữu, Vi Vi cũng không nhớ là ai, hóa ra mấy hôm nay, Cố Tư Đình mang cô tới phòng thí nghiệm chính là để xóa sạch ký ức của cô.
"Nếu tiếp tục như vậy, chẳng phải là cô ấy sẽ quên hết tất cả mọi chuyện sao?"
Bây giờ cô ấy đã không nhớ con mình, dần dần sẽ không nhớ cô và Kỷ Trình, cuối cùng... có thể ngay cả Phó Hàn Tranh là ai cũng không nhớ.
"Cũng không chắc chắn." Sắc mặt Hắc Điền Huệ Tử lạnh lùng, gằn từng chữ:
"Thí nghiệm này thành công không ít, nhưng mà thất bại cũng không kém."
"Vậy có phải thất bại thì sẽ không xảy ra chuyện gì phải không?" Lạc Thiên Thiên căng thẳng hỏi.
"Không, thất bại thì có thể ký ức sẽ xảy ra hỗn loạn, cũng có thể khi nhớ khi quên, nghiêm trọng hơn thì người đó sẽ mất đi khả năng ghi nhớ, một phút trước xảy ra chuyện gì, một phút sau đã quên." Hắc Điền Huệ Tử cắn răng nói:
"Tên điên Cố Tư Đình này."