Cố Tư Đình cố duy trì vẻ bình tĩnh trên gương mặt, nhưng tay cầm dao nĩa đã run run.
"Không, không phải."
"Có lẽ lúc ấy không biết, nhưng sau khi tôi gặp được người mình thích thật sự, tôi biết. . . Đó không phải là yêu." Cố Vi Vi lạnh lùng nói.
Cố Tư Đình đặt dĩa xuống, bưng rượu đỏ lên khẽ nhấp một miếng, lại cảm thấy chua xót một cách lạ kỳ.
Ôi, người mình thích thật sự?
Người cô thích, yêu thật sự đó chỉ có tên Phó Hàn Tranh đáng chết sao?
"Tuổi nhỏ không hiểu tình yêu là gì, nhưng nếu như tôi thật lòng thật dạ yêu thích, thì cho dù dốc hết tất cả mọi thứ tôi cũng sẽ ra sức giành lấy, nhưng tôi chưa từng nghĩ tới ra sức giành lấy một chút gì ở nơi này cả."
"Chút tình cảm sống cùng nhau ở nhà họ Cố này cũng đã biến mất sạch sẽ vào cái ngày mà tôi chết năm đó, thời điểm biết nhà họ Cố và Dorrance giao dịch rồi."