Bóng đêm nặng nề, gió lạnh thấu xương.
Một chiếc xe màu đen nhanh chóng đi tới, dừng lại ở cách cô không xa.
Xe vừa dừng lại, Phó Hàn Tranh mặc áo khoác màu đen từ trên xe bước xuống, nhanh chóng đi đến trước mặt cô.
"Sao em không nghe điện thoại?"
Cố Vi Vi ngạc nhiên nhìn người xuất hiện trước mặt mình, một lúc sau cô mới kịp phản ứng, là Hắc Điền Huệ Tử báo cho bọn họ biết, hơn nữa còn cố ý giả bộ đau bụng để kéo dài thời gian.
Nếu không, bọn họ sẽ không đến nhanh như thế, hơn nữa còn biết cô từ chỗ này rời đi.
Phó Hàn Tranh nhìn cô như thế, khiến cho cô cảm thấy chột dạ, cúi đầu nhìn chân, không nói gì.
Phó Hàn Tranh cởi áo khoác của mình, phủ lên trên người cô, hỏi lại:
"Sao em không nghe điện thoại?"
"Em lái xe nên không nghe thấy." Cố Vi Vi tìm cớ.
Cô không dám nghe máy, cũng không dám nói cho anh biết cô muốn quay về nhà họ Cố.
Cô sợ sau khi nói cho anh biết, cả cô và anh sẽ đều cảm thấy đau khổ.