Chưa đến hai tiếng, Carman Dorrance, Nguyên Sóc và Matthew đã đến nhà họ Cố.
Cố Tư Đình đã sớm đoán được bọn họ sẽ đến, cho nên anh ta vẫn luôn ở trong phòng khách, vừa đánh đàn dương cầm mà anh ta đã lau sạch sẽ, vừa chờ bọn họ đến.
Carman Dorrance vừa xuống xe liền nghe thấy loáng thoáng tiếng đàn từ trong ngôi biệt thự theo kiến trúc Châu Âu cổ điển truyền ra.
Trước kia tuy ông không gặp mặt con gái, thế nhưng ông biết đây là khúc đàn dương cầm Liszt mà cô thích nhất.
Chẳng qua ở Trung Quốc nhiều năm như thế, Vi Vi rất ít khi đánh lại khúc nhạc Liszt rồi.
"Chúng ta nhanh vào trong." Nguyên Sóc thúc giục.
Sắc mặt Carman Dorrance ngưng trọng đi về phía cửa chính của nhà họ Cố, sau khi đi vào, ông lạnh lùng nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi đánh đàn dương cầm.
"Cố Tư Đình!"
Cố Tư Đình dừng đánh đàn, giương mắt nhìn thoáng qua một hàng khách không mời mà đến.
"Các người đến rồi à."