Nhà cũ nhà họ Phó.
Lúc Cố Vi Vi chạy qua, Điềm Điềm bởi vì đầu đêm ầm ĩ nên ngủ muộn, lúc này mới vừa vặn tỉnh lại, áo ngủ cũng còn chưa kịp thay.
Bà Phó và bà cụ Phó thấy sắc mặc của cô, mặc dù cũng lo lắng tin tức của Hữu Hữu, nhưng lại không đành lòng vào lúc này hỏi cô, làm cô đau lòng khổ sở.
"Con bé này tối hôm qua cứ khóc rống mãi, mới vừa ngủ dậy đó."
Cố Vi Vi ôm lấy Điềm Điềm, cúi đầu hôn lên tóc con gái một cái, nghĩ đến không biết con trai đang ở đâu, nước mắt đột nhiên liền rớt xuống.
Điềm Điềm ngửa đầu nhìn cô, có lẽ nhận ra được cảm xúc của mẹ không tốt, ngoẹo đầu duỗi tay nhỏ ôm lấy cổ của cô.
Phó Thắng Anh nhìn Phó Thời Dịch một chút, "Con theo cha đi thư phòng."
Phó Thời Dịch biết ông là muốn hỏi tin tức của Hữu Hữu, ngoan ngoãn đi theo ông lên lầu.
Cố Vi Vi hít một hơi, che dấu cảm xúc nói.
"Cháu đi thay quần áo cho con bé."