Có lẽ là thuốc cảm của bệnh viện tốt, Cố Vi Vi uống hai, ba ngày là đã khỏe.
Vì vậy, cô muốn đón Hữu Hữu và Điềm Điềm về để tự mình chăm sóc.
Phó Hàn Tranh đồng ý, buổi chiều cố ý tan ca sớm hơn, cùng cô về nhà cũ để đón hai đứa trẻ về.
Khi họ tới, hai đứa trẻ đang vui vẻ chơi đùa ở khu vui chơi do Phó Thắng Anh xây cho bọn trẻ.
Bà Phó dẫn hai người qua, Phó Thắng Anh thấy hai người đến cũng đứng dậy đi tới.
Cố Vi Vi và bà Phó đi vào chụp ảnh hai đứa trẻ, Phó Thắng Anh nhìn Phó Hàn Tranh, thấp giọng nói:
"Con theo ba vào phòng sách."
Phó Hàn Tranh thoáng nhìn qua Cố Vi Vi còn đang chơi đùa cùng bọn trẻ, đi theo Phó Thắng Anh vào phòng sách cũ.
Biệt thự kiểu Trung mang phong cách tao nhã, phòng sách càng là nơi lộ vẻ cổ điển thanh lịch.
Phó Thắng Anh đi vào phòng sách, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Chuyện bị uy hiếp trên đường lần này, anh biết rồi đấy."
Sắc mặt Phó Hàn Tranh lạnh lùng: "Ba muốn nói gì?"