"Sao thế, em muốn gọi bác sĩ à?"
Cổ Vân Triệt nhìn thấy cô ấy đau đến mức chảy mồ hôi lạnh ra, nhất thời thần kinh căng lên.
Lạc Thiên Thiên lắc đầu, mấy phút sau, cô ấy mới chậm rãi nói.
"Đỡ em về phòng, em cảm thấy vết thương hơi đau."
Cổ Vân Triệt dìu cô quay lại phòng bệnh, để cánh tay cô ấy khoác lên vai mình, mượn lực ngồi lên giường rồi nằm xuống.
Sau đó lại cầm khăn tay lau mồ hôi cho cô ấy.
"Em đỡ hơn chưa?"
Lạc Thiên Thiên đắp chăn lên người: "Em ổn hơn rồi, anh mau đi đi, cha em sắp quay lại rồi."
"Trước khi em xuất viện, tôi sẽ không đi đâu cả." Giọng điệu của Cổ Vân Triệt rất kiên định.
Lúc này, trong lòng anh ta đang nghĩ, cho dù anh ta có quyết tâm rời đi, ở phương xa, anh ta cũng sẽ cảm thấy nóng ruột nóng gan.
"Anh không đi, một lát nữa cha mẹ em quay về, nhìn thấy đàn ông trong phòng bệnh của em, hai người bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?" Lạc Thiên Thiên lạnh giọng nói.