"Yên tâm đi, để cha mẹ đến chăm sóc Hữu Hữu và Điềm Điềm, chắc chắn bọn họ rất vui vẻ." Phó Hàn Tranh mỉm cười nói.
Cô vẫn có chút do dự, chủ yếu là không yên tâm về hai đứa bé.
Cố Vi Vi mím môi nói.
"Buổi tối đều do chúng ta dỗ bọn trẻ ngủ, không có em ở đây, sợ bọn nhỏ không ngoan."
Từ khi hai đứa bé ra đời tới nay, chưa bao giờ rời khỏi cô quá một ngày.
Nếu đi phim trường phía nam thì chuẩn bị một ngày, chính thức quay một ngày, ít nhất phải ở đó hai ngày.
"Không phải còn có anh ở đây sao?" Phó Hàn Tranh nói.
Cố Vi Vi bật cười: "Cũng đúng, còn có anh là người cha siêu cấp đa năng."
Mỗi ngày dỗ bọn trẻ ngủ đều có Phó Hàn Tranh giúp đỡ.
Cho nên, coi như cô không có ở đây, anh và mấy người bà Phó chắc có thể dỗ được bọn nhỏ.