Bởi vì trời mưa, căn phòng vốn âm u ẩm ướt giờ tản ra mùi ẩm mốc dày đặc.
Lạc Thiên Thiên toàn thân dính đầy bùn đất ngồi trên mặt đất, dùng miếng sắt tường lụp xụp cứa đứt dây thừng trói hay tay mình, chỉ có điều da thịt trên tay cũng bị cứa rách hết cả.
Cô ấy nhìn hai người trông coi ngoài cửa, từ trong ba lô tìm được di động, muốn gọi điện thoại cho đại sứ quán Ấn Độ và Cổ Vân Triệt.
Sau đó, bi ai phát hiện, di động căn bản không có một vạch tín hiệu chứ đừng nói là lên mạng.
Trong khi Lạc Thiên Thiên đang thay đổi vị trí tìm tín hiệu trong phòng, ngoài cửa truyền đến thanh âm của mấy người đàn ông Ấn Độ.
Lạc Thiên Thiên nghe không hiểu tiếng Ấn Độ, thấy có người đi vào, lập tức giấu di động đi, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm cửa.
Hai người đàn ông Ấn Độ thân hình cao lớn, làn da ngăm đen đi đến, ánh mắt càn rỡ đánh giá từ đầu đến chân cô ấy một lần, trong mắt dần lộ ra tham lam và ý cười đáng khinh.