Ở nước ngoài còn có thể nghe được tiếng Trung, quả thật Lạc Thiên Thiên vui sướng giống như gặp được người thân, liên tục gật đầu hỏi.
"Anh ấy đã tới chưa?"
Vị sư lắc đầu, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói.
"Anh ta còn chưa tới."
Lạc Thiên Thiên nhẹ nhàng thở ra, may mà còn kịp.
"Vậy tôi có thể chờ ở chỗ này không?"
Vị sư Ấn Độ gật đầu, rồi lại tiếp tục trở về niệm kinh, mặc cho cô đợi trong đền.
Lạc Thiên Thiên thấy trời sắp đổ mưa, tìm một chỗ yên lặng trú mưa, buồn chán lấy con búp bê thiên sứ tình yêu treo trên túi ra, vuốt ve chiếc mũ nhọn của con búp bê rồi tự lẩm bẩm với chính mình.
"Anh ấy sẽ nhanh chóng tới đúng không?"
Lần trước chạy tới St Malo đúng là cô điên rồi, lúc này lại điên thêm một lần nữa.
Nếu là trước kia, cô tuyệt đối không phải người làm ra hành vi điên cuồng như vậy.
Nhưng từ sau khi anh xuất hiện, cô đã một lần lại một lần làm những việc chính bản thân cô cũng không dám tưởng tượng.